Chán chồng không có chí tiến thủ!
Trong khi hầu hết đàn ông đều tham vọng, có chí tiến thủ, quyết đoán
và dám mạo hiểm, thì chồng Bình lúc nào cũng bằng lòng với những gì mình
đang có. Khi cô muốn đầu tư, hay làm một gì to tát Kiên luôn bàn lùi.
Anh thà rằng để tiền đó mà ăn tiêu cho sướng, còn hơn là đầu tư mạo hiểm
rồi không biết thua hay thắng.
Thu nhập hai vợ chồng không cao nhưng cũng tạm ổn, khoảng 15 triệu đồng/tháng. Tuy nhiên, sống ở đất Hà Nội, bao nhiêu thứ tiền phải chi tiêu, mỗi tháng cũng không bỏ ra được bao nhiêu để tiết kiệm.
Trong công việc cũng vậy. Anh cứ an nhàn làm một kỹ thuật viên bình thường mà không hề có tham vọng lên làm trưởng phòng hay trưởng nhóm dù chuyên môn rất giỏi. Có lần, Trưởng phòng của anh được thăng chức, Công ty muốn anh lên thay thế. Nghe chồng kể, Bình đang vui mừng, không ngờ bị anh dội cho gáo nước lạnh: Sếp muốn anh làm trưởng phòng nhưng anh từ chối rồi. Làm nhân viên vừa nhàn lại ít áp lực. Trưởng phòng lương cũng chỉ hơn nhân viên có 1 triệu mà suốt ngày chịu áp lực từ giám đốc. Anh thấy trưởng phòng cũ, suốt ngày phải đi họp, lần nào về mặt cũng căng như dây đàn. Anh không khéo ăn, khéo nói, cũng không giỏi chịu áp lực, nên làm không được khi quay về làm nhân viên còn chán hơn...
Không thể tin được, Nga chỉ biết mắng cho chồng một trận. Biết anh là người không thích bon chen, nhưng đằng này cơ hội sờ sờ trước mắt thế mà cũng bỏ qua. Bảo cô không tức thế nào được... Đó là lí do vì sao dù có chuyên môn giỏi, ra trường được gần 10 năm, Kiên vẫn là một anh kỹ thuật viên quèn.
Thu nhập hai vợ chồng không cao nhưng cũng tạm ổn, khoảng 15 triệu đồng/tháng. Tuy nhiên, sống ở đất Hà Nội, bao nhiêu thứ tiền phải chi tiêu, mỗi tháng cũng không bỏ ra được bao nhiêu để tiết kiệm.
Mấy năm trước, thấy
người ta kinh doanh, buôn bán có lời, Bình có ý định hùn vốn với đứa bạn
mở cửa hàng ăn. Thế nhưng, khi bàn với chồng liền bị anh gạt phắt đi:
Có phải ai kinh doanh cũng thành công đâu. Nếu làm giàu dễ thế thì người
ta đua nhau đi làm giàu hết rồi, chả đợi đến lượt vợ chồng mình. Thôi
cứ an nhàn mà sống, lỡ đầu tư thất bại, không những vốn chẳng thu lại
được mà còn phải vay thêm để trả nợ. Lúc đó, vợ chồng mình đã nghèo lại
càng khốn khó...
Thuyết phục chồng không được,
Bình đành phải chấp nhận. Đến nay, thấy người bạn ăn nên làm ra, Bình
tiếc hùi hụi. Bảo chồng thì anh nói: Giàu nghèo có số rồi, biết đâu khi
em làm cùng lại không được như thế... Tóm lại, mỗi lần bàn đến việc gì,
Kiên đều nhìn theo hướng tiêu cực. Nếu không chắc chắn thành công, anh
sẽ không làm.
Trong công việc cũng vậy. Anh cứ an nhàn làm một kỹ thuật viên bình thường mà không hề có tham vọng lên làm trưởng phòng hay trưởng nhóm dù chuyên môn rất giỏi. Có lần, Trưởng phòng của anh được thăng chức, Công ty muốn anh lên thay thế. Nghe chồng kể, Bình đang vui mừng, không ngờ bị anh dội cho gáo nước lạnh: Sếp muốn anh làm trưởng phòng nhưng anh từ chối rồi. Làm nhân viên vừa nhàn lại ít áp lực. Trưởng phòng lương cũng chỉ hơn nhân viên có 1 triệu mà suốt ngày chịu áp lực từ giám đốc. Anh thấy trưởng phòng cũ, suốt ngày phải đi họp, lần nào về mặt cũng căng như dây đàn. Anh không khéo ăn, khéo nói, cũng không giỏi chịu áp lực, nên làm không được khi quay về làm nhân viên còn chán hơn...
Không thể tin được, Nga chỉ biết mắng cho chồng một trận. Biết anh là người không thích bon chen, nhưng đằng này cơ hội sờ sờ trước mắt thế mà cũng bỏ qua. Bảo cô không tức thế nào được... Đó là lí do vì sao dù có chuyên môn giỏi, ra trường được gần 10 năm, Kiên vẫn là một anh kỹ thuật viên quèn.
Hơn 7 năm kết hôn, không biết bao lần vợ
chồng cãi nhau bởi cái tính chắc chắn của anh. Nếu trước đây, cô yêu
nhất chồng cái tình hiền lành, không ganh đua với đời thì giờ nhiều khi
chỉ ước ao giá như chồng mình máu mạo hiểm tí thì tốt.
Gần
đây nhất, hai vợ chồng lại có vụ xung đột, dẫn đến chiến tranh lạnh.
Lấy nhau 7 năm, hai vợ chồng cũng tích cóp được hơn 500 triệu đồng, tính
cả số tiền mừng cưới. Mấy lần định làm ăn không thành, hai vợ chồng
nhất trí tiết kiệm mua nhà. Chứ mỗi tháng mất gần 30 triệu tiền thuê
trọ, kể ra cũng xót.
Hôm vừa rồi, được đứa bạn
giới thiệu cho một căn hộ tập thể của anh họ nhà nó, gia đình chuyển ra
nước ngoài sống nên bán giá khá rẻ, 50m2 bán với giá 750 triệu đồng.
Bình vui mừng về bàn với chồng vay mượn thêm để mua. Những tưởng chồng
ủng hộ, nhưng khi biết hai vợ chồng mới chỉ có được khoảng 500 triệu
(tiền nong cô quản lý nên anh không biết chính xác là hai vợ chồng tiết
kiệm được bao nhiêu), cần phải vay 250 triệu mới đủ thì Kiên gạt phắt
đi: Anh cứ tưởng gần đủ, chứ còn thiếu tận 250 triệu nữa thì thôi. Vay
số tiền lớn thế, rồi lãi mẹ đẻ lãi con, biết bao giờ mới trả xong.
Bực
mình cô bảo: An cư mới lạc nghiệp, có chỗ ở ổn định, mỗi năm chả phải
tiết kiệm được gần 30 triệu tiền thuê trọ còn gì. Vay rồi trả, mà có vay
thì mới có động lực tiết kiệm mà trả chứ. 250 triệu, kể cả lãi thì với
thu nhập của vợ chồng mình trong khoảng 5-7 năm là có thể trả được rồi.
Cứ chờ đủ tiền mới mua, bao giờ mới có nhà mà ở.
Dù
cô phân tích đủ đường, Kiên vẫn kiên quyết: Giờ mới một đứa con, vài
năm nữa thêm đứa nữa bao nhiêu thứ tiền phải chi tiêu. Mua nhà xong rồi
ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, cứ lo canh cánh mà đi trả nợ thì khổ
lắm...
Tức điên, Bình hét: Anh thì lúc nào cũng
ăn, ăn, ăn… Cứ lo an nhàn để ăn, để hưởng thụ thì khi nào mới có nhà mà
ở. Cứ chui ra chui vào cái phòng trọ bé tí này anh không thấy chán à.
Anh có thấy ai làm đàn ông mà như anh không, không có chí tiến thủ,
không có gan mạo hiểm. Ngày xưa tôi mù mắt mới lấy anh!
Nói
xong, Bình cũng thấy hối hận vì quá nặng lời. Giận quá mất khôn, nhưng
cô vẫn không thể chấp nhận suy nghĩ an phận của chồng. Vì câu nói của
cô, mấy ngày nay hai vợ chồng vẫn chiến tranh lạnh, không ai chịu làm
hòa trước.
Bình biết mình sai vì lỡ nói ra những
lời tổn thương chồng, nhưng cô cũng chán. Cứ thế này, không biết bao giờ
vợ chồng mới khá lên được. Nhiều khi Bình nghĩ, hay là li hôn quách đi
cho rồi, tìm một người quyết đoán hơn cho đỡ khổ.
Theo Eva
https://www.vnbloggers.com/